Có mấy điều thắc mắc mãi từ tối qua đến giờ, tức là từ sau khi đọc xong tập cuối cùng của Đồng Hồ Cát mà không hiểu. Tự dưng ngồi thừ người một lúc lại ngộ ra.
- Ý nghĩa câu nói mà bà Miwako, mẹ An đã nói với An trước khi bà bỏ nhà đi tự tử:
"Con ở nhà trông nhà nhé!". Và vì sao An từ năm 12 đến năm 25 tuổi đã chỉ luôn nhớ mà không nhận ra câu nói đó có ý nghĩa như thế nào? Tại sao An năm 26 tuổi đã biết được rằng đó
"là tất cả tình yêu thương mà mẹ dành cho" An?
- Ý nghĩa việc Daigo từ chối An vào năm 20 tuổi. Rõ ràng Daigo chưa bao giờ quên được An, nhưng tại sao cậu ta lại không chấp nhận một An ở năm 20 tuổi mà mãi đến 6 năm sau? Và ý nghĩa của câu nói
"Người mang lại hạnh phúc cho em chỉ có thể là bản thân em mà thôi!" ?
- Ý nghĩa sự xuất hiện của anh chàng công ty N, mà mình từng cho chi tiết này rất đỗi dư thừa, tại sao tác giả lại lựa chọn để An gặp người này, rồi lại để anh ấy bỏ rơi An?
***
Chi tiết mà mình từng cho bà tác giả này bồi bút kéo dài cốt truyện, lại là một chi tiết rất quan trọng trong cuộc đời của nhân vật An. An lẽ ra phải cảm ơn sự chính trực của người đã bỏ rơi cô. Anh chàng của công ty N đó, anh ta có thể cho người khác thấy rằng mình rất ích kỉ, nhỏ nhen, vụ lợi. Mình sẽ không chấp nhận nếu người ta quy đồng tất cả lại và gói gọn trong một câu, anh chàng này thẳng thắn. Đấy không phải là thẳng thắn theo cái nghĩa mà mọi người thường nghĩ - thẳng thắn để mọi người không hiểu lầm về mình.
Anh chàng này không cần người khác không hiểu lầm mình, không cần ai thông cảm hay hiểu anh. Anh chỉ cần được là chính mình, anh tôn trọng tuyệt đối bản thân anh, quyết định của anh và tôn trọng quyết định của người khác.
Chính sự chính trực đó đã cứu lấy cuộc đời An, dù cứu lấy An chưa bao giờ là mục đích của anh. Có lẽ cũng chính lòng tự trọng của người đã bỏ rơi mình, mà An chưa bao giờ phải cảm thấy xấu hổ vì bị bỏ rơi.
Giả dụ theo hướng khác, nếu ngay vào lúc ấy, anh chàng đó không từ chối An, mà vẫn cưới cô - có nhiều lí do để anh ta làm việc đó,
"vì nếu từ chối thì An sẽ rất tội nghiệp" là một lí do điển hình. Anh không nghĩ như vậy, anh không cảm thấy khi một người được là chính mình thì có gì đáng để một người khác trở nên tội nghiệp. Có lẽ anh nghĩ, sự tội nghiệp chỉ xảy đến với một người, duy nhất khi người đó phản bội chính bản thân mình vì người khác. Đấy là sự phản bội lương tâm mang màu sắc nhân đạo, nhưng lại giả tạo, trói buộc và nhục nhã nhất, khi một người không chỉ bị kìm kẹp về hành động bên ngoài, mà trở thành nô lệ tinh thần ở bên trong.
Cuối cùng thì sự chính trực của anh đã thắng, An chưa bao giờ phải đau khổ, tủi hổ vì tình cảm dành cho anh.
Mình cảm ơn người này đã mang lại cho mình hình ảnh về một tình cảm thật sạch, với sự tôn trọng và tự trọng đầy đủ ý nghĩa của những từ này - những từ mà mọi người không bao giờ quan tâm đến ý nghĩa thực sự của nó, người ta thường chỉ quan tâm đến tính nhân danh của nó mà thôi.
***
Năm 20 tuổi, Daigo từ chối An và nói
"Ngày đó, chúng ta đã không sai... Người mang lại hạnh phúc cho em, trên đời này chỉ có thể là bản thân em mà thôi!". Rồi năm 26 tuổi, cũng chính Daigo mở lời tái hợp với An,
"Giờ chúng ta đâu còn gì nữa... Làm lại từ đầu nhé!".Bình thường mình có thể nghĩ rằng Daigo cho cả hai thời gian để tự suy ngẫm, để hiểu hơn về bản thân họ, hiểu một cách thấu đáo và thực sự; để họ học cách sống và yêu bản thân mình trước khi sống với người mà mình yêu thương. Nhưng nghĩ như thế rồi, mình lại không hiểu tại sao Daigo không thẳng thắn nói ra điều đó? Có lẽ vì Daigo sợ An sẽ ỷ lại vào câu nói của anh. Daigo không nói
"Chúng ta hãy tạm xa nhau để bình tĩnh suy nghĩ", bởi vì như thế, cả hai chắc chắn sẽ ỷ lại vào câu nói đó và chôn chặt mối tình của mình vào cái vòng lẩn quẩn: chán thì xa, nhớ thì về lại bên nhau; mà như thế không phải là loại hạnh phúc mà anh muốn cả hai có được.
Thay vì câu đó, Daigo lại nói
"Một ngày nào đó, khi chúng ta đã tìm được nửa kia của mình, có khi lại nhớ về lúc này và mỉm cười...". Đây là một câu nói thực tâm, khi nói lời chia tay mà không giải thích, cũng không hứa hẹn, Daigo đã tự buông tay đển An ra đi, chấp nhận có thể trong một phút yếu lòng, An sẽ lập lại sai lầm với một người khác, rồi người nắm lấy tay An sẽ không bao giờ là Daigo nữa. Biết là không có gì chắc chắc về một điều vốn bấp bênh như tình cảm, câu nói này cho mình thấy rõ sự chân thành, trong sáng trong nguyên tắc yêu và nguyên tắc làm người của Daigo.
An đã nhìn vào mắt Daigo và thấy
"một đôi mắt trong suốt, không hề bị vẩn đục kể từ ngày đầu gặp gỡ" . Có lẽ câu nói về đôi mắt của Daigo là hình cảnh cô đọng nhất mà tác giả muốn gửi gắm đến người đọc qua nhân vật này.
***
Với An, từ đầu, tất cả là mẹ.
Mình có thể quên tất cả mọi hình ảnh về mẹ của An, nhưng chưa bao giờ quên vẻ căm phẫn trên khuôn mặt cô trong đám tang của mẹ và câu nói lớn, "Đồ phản bội!". An làm mình nhớ đến nhân vật
Takemori * trong Honey & Clover. Tất cả là mẹ, sống vì mẹ, sống vì tình yêu của mẹ, sống để yêu mẹ... Nhưng khi mẹ buông tay ra, cả thế giới sụp đổ trong mắt con người này. Mẹ buông tay ra và mẹ có quyền làm như thế. Mình có thể khẳng định bà Miwako có quyền buông tay An nếu bà không còn muốn cầm đôi tay đó nữa.
*Trong Honey & Clover sao nhớ hoài không ra, hình như chỉ có nhân vật Takemoto thôi mà. Cuối cùng, An đã nhìn thấu tất cả, đã hiểu và đã biết
"Đó là tất cả tình thương mà mẹ dành do mình", vào năm 26 tuổi. Thế như suốt 14 năm từ ngày mẹ mất, cô đã không biết, cô thậm chí không thể hiểu cái vực sâu đang xoắn hút tâm hồn mình là gì. Cô không hiểu tại sao mỗi bước đi của mình lại mệt mỏi, mỗi cảm giác mình có lại nặng chình chịch và làm cô nghẹt thở trong vòng xoáy tối, đen, cô độc, mặc dù bên cô luôn luôn có Daigo.
Đấy không phải là sự không tha thứ, cô thậm chí không hiểu rằng nguyên nhân của tất cả những đau khổ của mình là vì cô đã bấu víu vào một tình cảm đã từng có nhưng giờ thì mất rồi. Mẹ cô đã buông tay cô và từ đó, cô phải sống vì mình, phải sống một mình. Nhưng An không hiểu, An không hiểu vì sao cô bị buông tay và không biết cô đang phải cầm tay ai, đang phải sống vì điều gì.
***
Lúc Daigo nói
"Người mang lại hạnh phúc cho em, chỉ có thể là bản thân em mà thôi", có thể anh đã thấy được đâu và cái hố sâu trong lòng người con gái anh yêu. Anh nhìn thấy rõ nó nhưng không thể làm gì.
Có lẽ đó là nỗi đau mà ít người phải chịu đựng, thông thường, con người ta nếu không yêu quý một người bằng tất cả sự chân thành, thì cũng không thể hiểu đến như thế về người mình yêu. Sự bất lực ấy cuối cùng đã chọn trở thành một câu nói để thể hiện,
"Người con gái mà anh yêu không yếu đuối như thế... Em hãy cố lên!". ***
Vào lúc cuối cùng chấm dứt hành trình 14 năm đau khổ vì một tình yêu đã chết, An muốn được hiểu
"cảm giác tuyệt vọng của mẹ lúc ấy, nó lớn đến mức nào", có lẽ cô cũng đã nghĩ về một sự buông tay, không hẳn là bằng cái chết như mẹ cô; cô nghĩ đế sự buông tay của bản thân mình.
Làm sao để An có thể lựa chọn được như mẹ?
"Cảm giác tuyệt vọng" chỉ là một cách dùng từ mà An biểu đạt, còn thực chất, đó là
tinh thần đã chi phối hành động, đã khiến mẹ An chọn con đường như thế. Con đường và hành động mà mẹ cô chọn là bất lực, nhưng tinh thần chi phối của nó thì không thể thay đổi, chỉ có một mà thôi.
An muốn biết về tinh thần đã chi phối hành động buông tay của mẹ mình.
Câu trả lời chỉ có một: sự dũng cảm đối mặt với bản thân. Đó có lẽ là dũng khí lớn nhất mà một người có thể có. Dũng khí trung thành với bản thân, không sống vì người khác.
Có một câu chuyện về ranh giới giữa sự sống và cái chết của những người đã quyết định chọn cho mình con đường thứ hai. Những người ấy vì không có lí do để tồn tại nên muốn chết, nhưng khi họ nhìn thấy một người khác đang bị giết trước mặt mình, thì một nỗi căm phẫn tột cùng trào lên, và lúc ấy, dù có biến cả thế giới thành kẻ thù thì họ cũng sẽ bảo vệ con người sắp bị hành quyết ấy.
Có thể một loại kích thích tinh thần tương tự đã diễn ra trong An khi cô như người say, tự rạch tay mình trong vô thức, rồi lại nhận ra và phẫn nộ với chính bản thân vì hành động này.
Cô nghĩ
"Khi một người gây ra nỗi đau cho mình, thì nỗi đau ấy sẽ là gấp nhiều lần với những người chung quanh." Về điểm này, mình nghĩ câu nói này của An cũng không mang ý nghĩa "sống vì người khác", mà những câu dạng này thường thể hiện. Nó chỉ nói lên một điều rằng An không mong muốn sẽ có người rơi vào vòng xoáy bất hạnh như An đã từng, sau khi cô chết. Cô tiếp tục sống vì trung thành với ý nghĩ đó do bản thân cô ngộ ra, chứ không phải vì ý nghĩa đó tác động khiến cô phải trói bản thân mình vào hành động phải sống.
Nếu quay tới quay lui, An vẫn phải ép buộc bản thân sống vì điều gì khác ngoài bản thân, thì có lẽ cô sẽ không bao giờ điều khiển được đời mình - cuộc đời của một người là thứ duy nhất mà người đó có thể điều khiển được.
***
Khi An ghi tấm thẻ bài
"Mong mình sẽ cùng Daigo đi suốt, suốt, suốt cuộc đời này" , An nghĩ rằng mình sẽ sống vì Daigo.
Khi An ghi lại rằng
"Mong Daigo sẽ sống thật, thật, thật hạnh phúc" , cô biết rằng cô phải tự tạo ra hạnh phúc cho bản thân mình, đó là thứ hạnh phúc bền vững nhất mà cô dành tặng cuộc sống này, dành tặng những người cô yêu.
nguồn:http://thanhdiamanga.org/diendan/showthread.php?p=71103
Thực sự thích manga này!^^1 manga ý nghĩa và sâu sắc về tình yêu cuộc sống và hy vọng!Hình vẽ cũng rất đẹp nữa!Chứng kiến từng nhân vật trưởng thành....từ 12 đến 26 tuổi!Cả 1 thời tuổi trẻ để nhận ra chính mình nhận ra những gì mình yêu thương và nhận ra cả niềm tin yêu trân trọng cuộc sống!Điều ước chỉ có 1 mà thôi!Là 1 bộ shoujo rất đáng để xem!Cách trình bày bài viết Midori đã giữ nguyên ở bài gốc, nhưng một số dòng chữ trắng xen vào là Midori đính chính lại thông tin một chút cho các bạn không bị lộn.